0115

... Thức dần tỉnh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Trời đã tối hẳn. Tiếng ô tô thi thoảng vút qua trên phố quen. Vài giây trước, em bé vừa thấy mình lơ ngơ phố lạ, chẳng biết ở đâu, cũng chẳng rõ tại sao đến đây. Sợ và lạnh, cố tìm đường về nhưng đã hoàn toàn mất phương hướng. Về nhà... ko phải về lại căn phòng này. Cái lạnh theo vào tận đây, đói khát và dai dẳng như thứ vong linh vất vưởng ngoài đường tìm được chỗ bám víu, ăn lấy cái an tịnh của tâm người mà mạnh dần. Căn phòng ấm, bên tai một giọng trầm nhỏ nhẹ. Một bàn tay ấm. Nhưng giữa lòng người, có 1 khoảng trống hoác... giữa khoảng trống hoác phía trong, gió vẫn thốc từng cơn rét buốt.
...

One wintery late afternoon.

Comments

Popular Posts