1706
Dạo này, mình lại nằm mơ những giấc dài, tuy nhiễu loạn, gồm những phần chắp vá nhưng cũng khá liên kết với nhau.
Có 1 hôm trong 1 giấc mơ, mình đi cùng 1 bà thái hậu (???) chạy trốn 1 tay giết người. Khúc sau tên sát nhân biến thành 1 con nhỏ bị thương 😂... Xong cái đang đi dưới sân bỗng thành đi trên cao như trên sân thượng giữa một lối rất hẹp. Ngay ở đây, mình vừa tự vẽ đường vừa đi, kiểu, mắt như phóng ra tia lazer tạo thành đường đi (???)😂... Đi vài bước lại dừng, xem xét nên tiếp tục "sáng tạo" ra sao.
Cuối giấc mơ, mình cũng tự vẽ 1 lối vào nhà nọ, mà điểm đặt chân đầu tiên... là cái nóc tủ 😂 leo xuống bàn, leo xuống ghế, rồi chui lên giường phía sau bức vách.
Đó là căn phòng nhỏ cũ bụi, kiến trúc nhà Đông Dương, tường vôi rêu mốc, nội thất gỗ đơn sơ trên nền gạch bông cổ điển. Phía góc giường khá tối, nhưng cách đó 2 bước chân, nắng hắt vào qua những ô kính một thứ ánh sáng ấm dịu, ở 1 thời điểm trước khoảng 2 giờ chiều. Nắng phát tán trong phòng rất đẹp như trong phim Trần Hùng Anh. Tất cả tạo nên thứ không gian hoài cổ, yên bình, vừa khuấy đảo khao khát, vừa phảng phất cô độc, nhưng không là thứ cô độc khiến người ta chơi vơi mà chỉ càng đưa họ... đến gần hơn đời sống quán niệm. Một thứ cô độc nhè nhẹ & tĩnh tại mình không muốn phá bỏ khoảnh khắc đó.
😂
Comments
Post a Comment